< Blog Chominh không có nghĩa là chỉ cho riêng mình, nó chỉ là những entry mình viết và sưu tầm cho mình . Rất mong các bạn ghé thăm và chia sẻ >

Thứ Năm, 8 tháng 11, 2018

cuối thu 2018

    Sau chuyến đi Phú Quốc (25/11/2017) cứ loanh quanh với bệnh tiểu đường, giỗ chạp, đón khách... chẳng đi đâu, rồi tự nhiên từ giữa tháng 9 đến đầu tháng 11/2018 thì đi liên tiếp, hoa chân này chưa kịp rụng hoa chân khác đã bung. 
    Đầu tiên là chuyến đi Đà Lạt (10 - 16/9/2018). Chuyến đi giành cho anh sau tai nạn gãy 5 xương sườn. Chưa đầy 1 tuần ở thành phố ngàn hoa, cảm xúc vẫn dâng đầy dù không nhớ rõ đây là lần thứ mấy lên xứ sở sương mù này. Nhiều ký ức đan xen niềm vui hiện tại. Lần này mình được đến thăm một nhà trồng hoa, được vui vẻ với vợ chồng anh chị Thơ Nghị, được cùng hai bé con Nhân - Hiếu đi chơi, chụp ảnh bên hồ Xuân Hương và công viên. 









  Tiếp đến là chuyến đi nhiều cảm xúc từ cuối tháng 9 đầu tháng 10/2018. Chuyến đi này được dự kiến kế hoạch từ năm ngoái vói mục đích chính là được cùng nhau du hí. Ngày 25/9, sáng chị Lộc từ SG bay ra Vinh, chiều (4h30) Minh Hương và Vân Anh lên tàu từ ga Nha Trang, tối ( 7h) đón chị Hà từ Ga Tuy Hòa cùng về ga Vinh. Chiều 26/9 (1h30) 5 chị em gặp nhau, chị Quý cùng vợ chồng Tô Hà con ra ga đón, ghé về nhà chị Quý để đồ đạc rồi đi thăm nhà Bác luôn. Ngày 27/9, sáng sớm anh Vĩ từ Hà Nội vào (đi xe giường nằm từ đêm 26/9) nhập đoàn và đưa 5 chị em vào trang trại ở Núi Đại Huệ cách TP Vinh khoảng hơn 20km. Cảnh đồi núi, suối khe ở trang trại đưa chị em trở về với ký ức tuổi thơ, vừa hái những quả sim cuối mùa, luồn lách theo đường mòn đến những khe suối thật hứng thú.

LẠC BƯỚC BÊN SÔNG



Giữa dòng một dải nắng thưa,
Đôi bờ soi bóng đong đưa tre ngà.
Lăn tăn sóng gợn lan xa,
Rưng rưng ánh bạc giao hòa nước mây.
Bước chân lạc đến chốn này,
Sông xanh một thoáng ngất say lòng người.
Ô kìa hoa nắng rơi rơi,
Lung linh bóng nước nụ cười hoàng hôn!...

Diên An chiều thu
26/8/2018
MH

Thứ Sáu, 17 tháng 8, 2018

TẢN MẠN TRƯỚC HOÀNG HÔN.



 


Rồi bỗng có một ngày
Ta ngoái đầu nhìn lại
Chỉ thấy bóng mình dài
Trong nắng chiều khắc khoải.

Ồ! Dòng đời cứ chảy
Cõi tạm bấy nhiêu ngày
Biết đâu khôn đâu dại
Mà đau đáu lòng ai

Ừ! Con tạo vẫn xoay
Sướng khổ đều đã trải
Nợ đời trả lại vay
Ngày tiếp ngày miết mải

Xa khuất đường chân mây
Biển chập chờn sóng dậy
Gió lùa lá lắt lay
Bóng hoàng hôn run rẩy

Hạnh phúc mỗi sớm mai
Sau đêm trường thức dậy
Ta còn trong mê mải
Nối mãi dài yêu thương*

Diên An – 02/7/2018
MH


* Mượn ý : “Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy, ta có thêm ngày nữa để yêu thương”

Thứ Bảy, 17 tháng 2, 2018

Giao mùa .

      Mấy ngày cuối năm bận rộn, buồn vắng không thiết ghi chép, viết lách gì. Thế rồi năm 2017 đã qua mau, để lại trong ta nhiều điều suy ngẫm, nhiều thay đổi trong tư duy... Hãy lắng lại, hít thật sâu và tiếp tục đi. Một chặng đường mới! Không có sự khác biệt vẻ ngoài nhưng trong sâu thẳm tâm hồn thì đã khác rất nhiều. Hoàng hôn buông xuống, hình như bước chân cần gấp gáp hơn, nhưng sức mòn hơi kiệt rồi, không khéo chỉ chân nọ vấp chân kia là có thể ngã lăn quay. Vậy nên không chạy bằng chân nữa mà bay lên từ tâm khảm để rồi thả cánh lặn vào hoàng hôn đang tắt dần. Nào lại hít thở thật sâu và nhẹ bay, nhẹ bay...  Đông tàn dần và xuân sắp tới...
     Nhanh lắm, hôm nay đã là mồng 3 tết rồi. Xuân Mậu Tuất đang về. Đêm qua tắt gió bấc. Gà gáy trời đổ mưa xuân. Sáng ra, ghép mấy vần chúc tết thầy cô giáo. Ôm điện thoại chạy lia một vòng quanh nhà. Gió xuân man mác.Đằng đông mây âm u. Cánh đồng làng thoảng hương thơm lúa thì con gái đang dẫn sữa lên đòng. Cây mận trước nhà sau mấy tháng bị cơn bão Voi số 12 cuối 2017 chặt ngang giờ đã đâm cành xum xuê. Mấy dây mướp sau nhà đang hực hực sức xuân vươn dây quấn dậu lên dàn. Chậu cúc điểm sắc vàng cho nền xanh trong khuôn viên. Chụp kiểu ảnmộc đầu năm để tự ngắm mình... Giờ thì mưa đang nặng hạt. Trong lòng thấy mát mẻ và nhẹ nhàng thêm...






11h30 - mồng 3 tết Mậu Tuất
18/2/2018 - MH

Thứ Sáu, 2 tháng 2, 2018

GIẤC MƠ TRƯA

      Đúng là giấc mơ trưa. Vì nó lóe lên đầu Nàng vào buổi trưa mà. Đêm đã vọng canh năm, Nàng vẫn chưa ngủ. Nằm mãi không chợp mắt được nên giờ này: 4h14', gà đang gáy râm ran, nàng đành dậy lôi máy tính ra viết lại giấc mơ trưa cho đỡ buốt đầu. 
       Biết là khó có thể thành hiện thực nên Nàng tự cười với mình và cho nó là giấc mơ trưa, dù không phải nàng nằm mơ. Nàng cảm thấy mãn nguyện với viễn cảnh mình vừa nghĩ ra. Tết này, nàng sẽ nói với chồng bán nhà trong hẻm đường Phước Long, và mua một khuôn viên nhỏ ở Đà lạt để vui hưởng tuổi già. Hàng ngày nàng cuốc đất, trồng rau trên một mảnh vườn nhỏ, rồi đi dạo dưới rặng thông vào chiều hoàng hôn se lạnh. Những ngày lạnh thì chui vào chăn bông nằm đọc sách, hứng lên thì viết chi đó cho thỏa chí. Lâu lâu có chị em lên chơi thì mua đồ về nấu nướng, ăn uống hát hò vui vẻ...  chỉ vậy thôi, nhưng nàng thấy sung sướng lắm. 
       Cách đây gần 10 năm, chồng nàng có đồng ý cho nàng mua một căn nhà nhỏ ở Đà Lạt với số tiền hỗ trợ hai trăm triệu. Nàng mừng lắm, nhưng sau khi tìm được nhà rồi thì chồng nàng lại thay đổi ý định vì đang dồn vốn để mua đất ở Nha Trang. Bởi vậy, dù muốn đến đâu, sung sướng đến đâu với ý định đề đạt nguyện vọng GIẤC MƠ TRƯA nàng cũng nghĩ đó chỉ là "Giấc mơ" mà thôi. Song nàng vẫn nuôi hy vọng... Biết đâu đấy, GIẤC MƠ TRƯA sẽ thành hiện thực thì sao?!
       Mùa đông năm nay, miền Nam Trung bộ lạnh và gió bắc nhiều hơn mọi năm. Nhà nàng đã chuyển về Diên An, Diên Khánh cách Nha Trang hơn 10 cây số. Nàng đã đào hố trồng mướp và khổ qua rừng, cây bắt đầu bám dậu chuẩn bị leo giàn; cải đã lên xanh; rau dền tím đã phủ đất. Đáng lẽ nàng phải vui nhiều, phải ngủ ngon giấc mới phải. Nhưng mà sự đời thật oái oăm lắm. Ân ân, oán oán cứ lập lòe vào nhau, nàng như vừa mới trải qua cơn ác mộng giữa ban ngày, Nàng cứ thấy đau buốt trong tim. Nàng muốn tự giải thoát cho mình, và vì thế mà có GIẤC MƠ TRƯA. 
Sau hơn một tháng, thành quả lao động dưỡng sinh của Nàng đây. Từ đào nền xi măng, đảo đất, gieo hạt, tưới nước, bón phân...  vườn đã có vẻ bắt mắt. Ngày mai nàng về quê dẫy mộ Ông Nội, nàng sẽ cắt rau mang ra Tuy Hòa để ba chị em vui vẻ. 





Xong phần đào hố đảo đất


Gieo hạt





Thành quả bước đầu.
    
Diên Khánh - 02/02/2018
MH

Thứ Sáu, 12 tháng 1, 2018

Chờ ký hợp đồng!

Trong khi chờ nhân viên ngân hàng đem hợp đồng thế chấp vay vốn đến nhà, chụp vội một kiểu để kỷ niệm ngày tiếp tục nhận bản án treo mười năm. Thế chấp nhà cũ, vay tiền ngân hàng mua nhà mới! hehehe.  Mười năm nữa mình đang ở đâu nhỉ? Nghĩ mà vẫn không hiểu nổi...



12/01/2018
MH

Chông chênh

          Còn hơn 1 tháng nữa là tết. Năm 2018 đã được mươi ngày, nhưng năm Đinh Dậu - 2017 thì còn đúng 35 ngày nữa mới khép lại. Nhìn lại một năm, nàng cảm thấy có gì đó rất hụt hẫng. Bây giờ nàng đã là một bà lão thật rồi ư? Đã là bà lão thì phải gọi là BÀ chứ!? Không được, nàng biết có ai yêu nàng bằng chính nàng đâu, yêu lắm, và thương lắm. Mà tình yêu thì làm gì có tuổi, vậy nên, dù đã sắp sáu mươi hai tuổi thì Nàng vẫn là cô gái xuân thì, mặc kệ nếp nhăn đã dằng dịt ở đuôi mắt, miệng đã bắt đầu móm mém vì răng đi sơ tán nhiều cái rồi, tóc lại có nhiều sợi bạc nữa...
        Cuộc đời Nàng gắn với mảnh đất Khánh Hòa này thế mà đã ngót ba mươi bảy năm. Con trai lớn của Nàng đã gần tròn ba mươi sáu tuổi. Con trai thứ hai thì hôm nay vừa tròn ba mươi. Đêm nay, gió bấc thổi vù vù. Có thể nói, ngần ấy năm sống ở đây,  mùa đông này Nàng mới thật sự có cái cảm giác của gió rét, mưa phùn. Khí hậu thay đổi hay vì Nàng đã già yếu thật rồi?. Đêm trường giá lạnh, chỉ có một mình Nàng trong ngôi nhà hai tầng. Chồng Nàng đang đi làm thuê cho công ty của một chú bạn đang cũng ở một mình tại Củ Chi. Con trai út thì cũng ở một mình trong căn hộ thuê của chung cư Nguyễn Ngọc Phương ở Sài Gòn vì thằng anh nó đang đi công tác Tây Ninh. Mỗi người một nơi như vậy, không biết có ai cảm thấy cô đơn không nhỉ? Chí ít thì cũng có hai người trong bốn người của gia đình Nàng đêm nay cảm thấy có gì đó buồn buồn văng vắng. Đó là Nàng và thằng con trai út. Nàng thì rõ rồi, làm sao không buồn vắng được vì phải ở nhà một mình lúc nhàn nhã thế này. Thằng út thì cũng buồn thôi vì vừa chia tay bạn gái lại đang chưa có việc làm mới, còn chờ kết quả phỏng vấn...
       Những tưởng, sống đến tròn một Hội hoa rồi thì mọi cái sẽ ổn định hơn, nào ngờ chính trong năm nay, gia đình Nàng mới thật có nhiều biến cố. Sức khỏe của hai vợ chồng đều có chiều hướng suy xụp. Chồng thì ngay từ đầu năm đã bị viêm đường tiết niêu, đi tiểu buốt phải uống một trăm thang thuốc nam mới tạm thời lui bệnh. Còn Nàng, gần cuối năm thì có dấu hiệu tiền tiểu đường, giảm cân và da sạm, hiện phải ăn kiêng. Hai thằng con, đứa lớn thì li dị vợ, đứa nhỏ thì chưa có gia đình... Chưa bao giờ Nàng cảm thấy cuộc sống chông chênh đến vậy, mặc dù về kinh tế đây là thời điểm gia đình hưng thịnh nhất. Thì đấy, vừa mới trả nợ ngân hàng về số tiền mua nhà ở đường Hai Bà Trưng Sài Gòn hồi tháng mười, thì hôm nay chồng Nàng lại vừa ký hợp đồng mua căn hộ tầng ba mươi của chúng cư ba hai tầng ở quận bốn, và Nàng lại đứng tên thế chấp nhà để tiếp tục vay ngân hàng trong mười năm. Nàng đứng tên vay ngân hàng đơn giản chỉ vì chồng nàng đã hết tuổi được vay ngân hàng rồi. Các con thỉ tài sản còn quá nỏm noi, không đủ vay số tiến lớn đến mấy tỷ... Thôi thì vì chồng, vì con, nàng cứ làm hết những gì có thể. Thực ra so với công sức của chồng trong việc phát triển kinh tế gia đình, Nàng chẳng làm được gì. Chỉ được cái là hết lòng chia sẻ với chồng thôi. Nhưng nhiều lúc, nàng thấy ái ngại, vì cứ ham tích lũy tiền bạc mà chồng Nàng rất tằn tiện trong việc chi tiêu cho cuộc sống hiện tại, hầu như chẳng hưởng thụ cho mình cái gì. Giờ này đã gần thất thập rồi mà vẫn đi làm thuê, dù biết là người ta đang khó khăn, thiết tha mời mình cộng tác... Còn bao nhiêu chuyện này chuyện kia nữa. Dù bất cứ lý do gì, việc vợ chồng nàng phải ở mỗi người một nơi trong lúc tuổi bắt đầu lên lão là điều không hợp lý. Nàng cảm thấy chông chênh là vì vậy! 
       Mong cho hết năm nay, chờ năm mới không biết có gì thuận hơn không? 

Diên Khánh - Đêm 12/1/2018
MH