Rồi bỗng có một ngày
Ta ngoái đầu nhìn lại
Chỉ thấy bóng mình dài
Trong nắng chiều khắc khoải.
Ồ! Dòng đời cứ chảy
Cõi tạm bấy nhiêu ngày
Biết đâu khôn đâu dại
Mà đau đáu lòng ai
Ừ! Con tạo vẫn xoay
Sướng khổ đều đã trải
Nợ đời trả lại vay
Ngày tiếp ngày miết mải
Xa khuất đường chân mây
Biển chập chờn sóng dậy
Gió lùa lá lắt lay
Bóng hoàng hôn run rẩy
Hạnh phúc mỗi sớm mai
Sau đêm trường thức dậy
Ta còn trong mê mải
Nối mãi dài yêu thương*
Diên An – 02/7/2018
MH
* Mượn ý : “Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy, ta có thêm ngày nữa để yêu thương”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét