Hai mươi năm sau, chị thức chờ anh.
Khuya lắm, anh về mang theo hơi men và mùi son phấn. “Sao chưa ngủ?”.
Chị nhìn anh thật lâu: “Không biết vì sao ư?”
Anh ngẩn người rồi lẩm bẩm: “À, à…còn nhớ, còn nhớ…”
Rất vô tình, anh chuyển dịch lẵng hồng nhung và dĩa kẹo lạc mà chị đã bày sẵn sang một bên, mở tủ lấy ra bình hoa hồng bằng đá quý, những gói bánh kẹo ngoại đắt tiền đặt vào giữa bàn. Giọng anh lè nhè: “Bây giờ chúng mình rất giàu và tình … mình …” cánh tay nặng trĩu của anh tuột khỏi vai chị, người đổ lên lưng dựa của xalong, chỉ còn nghe tiếng phì phò…
Chị ngồi yên như tượng, ánh mắt lạnh lẽo vô hồn, nhòa dần, nhòa dần… Hương thơm nhẹ nhàng của hoa hồng cùng dư vị ngọt bùi của kẹo lạc không làm dịu đi nỗi cay đắng trong lòng chị!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét