Mẹ gánh tháng mười ra chợ
Tôi một bên
Nợ một bên
Tôi nhẹ lớt
Nợ oằn vai nặng
Mẹ ngã
Tháng mười
Đổ nghiêng.
Tôi chưa khóc mà trời đã ướt
Gió bấc từng đàn
Gặm hết mái tranh
Tôi dắt díu củ khoai chạy trốn
Gặp tháng mười
Run rẩy
Đợi nắng hanh
Từ Sâm
Thứ Sáu, 21 tháng 1, 2011
Thứ Tư, 12 tháng 1, 2011
Ru Mình
À ơi đêm trắng năm canh
Ru mình tỉnh giấc mơ lành ngày xưa
Ngày xưa anh đón anh đưa
Lối ngang ngõ tắt nắng mưa mặc lòng
Ngày xưa môi thắm má hồng
Mải nghe anh hát mà lòng em say
Ngày xưa da trắng tóc dài
Lung liêng vành nón chép đầy thơ anh
Mắt hồ thu sáng long lanh
Lỡ soi đáy ngọc làm anh thẫn thờ
Để em ngơ ngẩn, ngẩn ngơ
Để cho bà nguyệt ông tơ giăng mành
Ước gì đêm chẳng tàn canh
À ơi ru mãi giấc lành ngày xưa…Nha Trang - 2005
Thứ Hai, 10 tháng 1, 2011
Làm sao
Nhân đọc bài thơ “Lỡ” của Nguyễn Chính
Tình yêu em dấu* được ai?
Anh vô tình chẳng đoái hoài đấy thôi!
Đã từng nhung nhớ khôn nguôi
Đã từng trông đứng trông ngồi vu vơ…
Để rồi ngày ấy hững hờ
Em đành nhắm mắt xuống đò sang ngang
Chôn sâu xuống tận đáy lòng
Niềm riêng sao nỡ xếp cùng niềm chung?
Tưởng rằng có thể dửng dưng
Nào ngờ gặp lại nửa mừng, nửa đau!
Làm sao bắc lại được cầu?*
Làm sao hò hẹn mai sau* hỡi Người!?
Thôi đành cứ giả vờ thôi
Bồ hòn làm ngọt… một thời ngu ngơ!
Nha Trang – 1996
* Những từ, ý có trong bài “Lỡ” của Nguyễn Chính:
… Tình yêu em dấu trong em
Mà anh thì cứ đi tìm đâu đâu…
… Hay là lại ốm tương tư
Lại hờn dỗi, lại hẹn hò mai sau
Sang em anh bắc lại cầu…
Thứ Ba, 4 tháng 1, 2011
Tơ trời
Giá đừng có buổi chiều đông
Đem thơ nhóm lửa sưởi lòng cho nhau.
Gió bay áo lúc qua cầu
Đừng đem thơ dệt yếm đào che mưa…
Thì bây giờ khỏi xót xa
Khỏi đau lòng, khỏi lệ sa ngậm ngùi
Mỏng manh lắm sợi tơ trời
Mà sao níu cả một đời bão giông!
Chiều đông - 2010
Đem thơ nhóm lửa sưởi lòng cho nhau.
Gió bay áo lúc qua cầu
Đừng đem thơ dệt yếm đào che mưa…
Thì bây giờ khỏi xót xa
Khỏi đau lòng, khỏi lệ sa ngậm ngùi
Mỏng manh lắm sợi tơ trời
Mà sao níu cả một đời bão giông!
Chiều đông - 2010
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)