Không biết họ phải vía nhau từ bao giờ. Tháng 10 năm 1974, cô gái vào nhập học lớp dự bị, Trường Đại học Nông nghiệp I Hà Nội. Chàng trai là anh bộ đội Trường Sơn xuất ngũ trở về cũng vào học cùng lớp với cô gái. Anh được chỉ định làm Tổ trưởng và được quyền chọn tổ phó giúp việc cho mình. Lướt qua hết lượt mọi người trong tổ, anh nhìn thẳng vào cô gái và nói: “Bạn là tổ phó cho mình nhé!”. Cô gái đỏ mắt lắc đầu quầy quậy: “Em không làm đâu ạ!”, nhưng tiếng vỗ tay cùng tiếng hô đồng ý của mọi người đã hỗ trợ đắc lực cho lời đề nghị của anh. Anh nói: “Bạn thấy chưa, mọi người đều tán thành, vậy là chúng ta sẽ cùng làm việc nhé, đơn giản thôi mà, việc của tổ có gì đâu, chỉ cần chúng mình cùng các bạn trong tổ học tốt là được…”. Rồi đất nước kết thúc chiến tranh chống Mỹ, họ tiếp tục học ôn thi đại học và cùng chính thức đậu Đại học Nông nghiêp I Hà Nội. Cô gái không xin chuyển trường về miền Nam cùng gia đình như nhiều bạn khác cùng là đối tượng con em miền Nam tập kết. Điều gì thế nhỉ? Cô gái không biết vì sao mình lại quyết định ở lại. Nhưng những lá thư và sự chăm sóc của anh đối với cô trong mấy tháng hè chờ vào năm học mới thì cô biết rõ. Thế rồi qua nhiều lần hò hẹn, chờ đợi, họ nhận lời yêu nhau vào một đêm mưa phùn, trong cái lạnh giá của rét Nàng Bân.
Hình như chàng trai còn chưa thật tin vào lời thú nhận của cô gái: “Em yêu anh!” dù biết rằng nếu không bị mình yêu cầu thì có lẽ cô khó có thể nói ra như vậy, nhất là trong lúc này, đáng lẽ anh phải là người nói “Anh yêu em” mới đúng. Thường là thế mà, con trai phải ngỏ lời yêu trước chứ!... Anh đã gặng hỏi cô là nếu không được Ba, Má đồng ý thì sao? Cô thật ngay thẳng trả lời “Em yêu anh, đâu phải là Ba, Má”. Thực ra, cô đã viết thư cho Má và giới thiệu về anh. Vậy đó, tình yêu đến với cô gái thật vô tư lự, và cô vẫn dại khờ như vốn là như vậy, không đòi hỏi, không đắn đo… Để rồi bao nhiêu năm sau đó cô vẫn cứ sống hết mình, sống toàn tâm toàn ý cho sự lựa chọn của mình. Cuộc đời đã bao thay đổi. Anh và cô đã đi suốt một dặm dài. Gập ghềnh, cheo leo, đau khổ và hạnh phúc. Họ đã cùng chia sẻ với nhau những khó khăn trong cuộc sống. Còn nhớ ngày đầu mới yêu nhau, hầu như chủ nhật tuần nào anh cũng chở cô bằng xe đạp từ Trường (Gia Lâm Hà Nội) sang bệnh viện Quân Y 103 (Hà Đông) để thăm Ba cô, lúc ấy ông đang bị bệnh tai biến mạch máu não liệt nửa người. Còn cô đã chẳng ngại ngần ghé vai cùng anh gánh vác những công việc gia đình vì anh là Trai trưởng…
Ba mươi sáu năm kể từ khi họ gặp nhau, yêu nhau và gắn kết với nhau. Cô gái mười tám, đôi mươi ngày nào bây giờ đã là một người đàn bà ngấp nghé tuổi năm lăm. Cái tuổi đủ chín để hiểu mọi điều. Một hôm, tình cờ đọc lại những kỷ niệm xưa, chị bỗng thấy mình tràn đầy hạnh phúc. Thực ra, sóng gió cuộc đời đã làm mờ đi, xóa đi những dấu ấn lung linh, quý giá trong ký ức chị. Thật may chị vẫn còn lưu lại được những dòng chữ, những trang giấy đã ố nhòe vì thời gian. Cảm ơn cuộc đời đã cho chị đủ bản lĩnh để đi cùng chồng đến bây giờ. Những cái chị đã có vẫn còn đây, rất nhiều thơ anh tặng. Và đây nữa, những điều chị đang có: Hai con trai đã trưởng thành, đều tốt nghiệp đại học, một ông xã suốt ngày bận bịu vì công việc, được không ít người biết đến với tài văn chương, thơ nhạc, nổi danh là nhà báo dũng cảm…Bố mẹ hai bên gia đình đều đã qua đời, nhưng các anh chị em đều hòa thuận thương yêu nhau… Nghĩ đến đây, chị mỉm cười mà hai dòng lệ tuôn trào, để có được như hôm nay, thực sự nhiều lúc chị đã phải gồng mình để sống.
Hình như chàng trai còn chưa thật tin vào lời thú nhận của cô gái: “Em yêu anh!” dù biết rằng nếu không bị mình yêu cầu thì có lẽ cô khó có thể nói ra như vậy, nhất là trong lúc này, đáng lẽ anh phải là người nói “Anh yêu em” mới đúng. Thường là thế mà, con trai phải ngỏ lời yêu trước chứ!... Anh đã gặng hỏi cô là nếu không được Ba, Má đồng ý thì sao? Cô thật ngay thẳng trả lời “Em yêu anh, đâu phải là Ba, Má”. Thực ra, cô đã viết thư cho Má và giới thiệu về anh. Vậy đó, tình yêu đến với cô gái thật vô tư lự, và cô vẫn dại khờ như vốn là như vậy, không đòi hỏi, không đắn đo… Để rồi bao nhiêu năm sau đó cô vẫn cứ sống hết mình, sống toàn tâm toàn ý cho sự lựa chọn của mình. Cuộc đời đã bao thay đổi. Anh và cô đã đi suốt một dặm dài. Gập ghềnh, cheo leo, đau khổ và hạnh phúc. Họ đã cùng chia sẻ với nhau những khó khăn trong cuộc sống. Còn nhớ ngày đầu mới yêu nhau, hầu như chủ nhật tuần nào anh cũng chở cô bằng xe đạp từ Trường (Gia Lâm Hà Nội) sang bệnh viện Quân Y 103 (Hà Đông) để thăm Ba cô, lúc ấy ông đang bị bệnh tai biến mạch máu não liệt nửa người. Còn cô đã chẳng ngại ngần ghé vai cùng anh gánh vác những công việc gia đình vì anh là Trai trưởng…
Ba mươi sáu năm kể từ khi họ gặp nhau, yêu nhau và gắn kết với nhau. Cô gái mười tám, đôi mươi ngày nào bây giờ đã là một người đàn bà ngấp nghé tuổi năm lăm. Cái tuổi đủ chín để hiểu mọi điều. Một hôm, tình cờ đọc lại những kỷ niệm xưa, chị bỗng thấy mình tràn đầy hạnh phúc. Thực ra, sóng gió cuộc đời đã làm mờ đi, xóa đi những dấu ấn lung linh, quý giá trong ký ức chị. Thật may chị vẫn còn lưu lại được những dòng chữ, những trang giấy đã ố nhòe vì thời gian. Cảm ơn cuộc đời đã cho chị đủ bản lĩnh để đi cùng chồng đến bây giờ. Những cái chị đã có vẫn còn đây, rất nhiều thơ anh tặng. Và đây nữa, những điều chị đang có: Hai con trai đã trưởng thành, đều tốt nghiệp đại học, một ông xã suốt ngày bận bịu vì công việc, được không ít người biết đến với tài văn chương, thơ nhạc, nổi danh là nhà báo dũng cảm…Bố mẹ hai bên gia đình đều đã qua đời, nhưng các anh chị em đều hòa thuận thương yêu nhau… Nghĩ đến đây, chị mỉm cười mà hai dòng lệ tuôn trào, để có được như hôm nay, thực sự nhiều lúc chị đã phải gồng mình để sống.
Ngày anh chị cưới nhau. Một đám cưới theo phong cách mới, nhưng rất ấn tượng vì được tổ chức tại Trường, do hai lớp của anh và chị đứng ra tổ chức. Gia đình chị đều ở trong Nam không ra được. Trên bàn tiệc chỉ toàn là bánh kẹo làm từ bột mỳ, đường, sữa mà các bạn đã góp tem phiếu đổi ra. Pháo nổ giòn, chị và anh dắt tay nhau đi chào hết bạn bè, các thày cô giáo. Chị trong chiếc áo len màu đỏ, quần lĩnh đen, mái tóc dài được thắt cao bởi chiếc khăn voan đỏ. Anh áo sơ mi trắng tay dài, chiếc quần xanh màu quả cọ mới may thay cho những chiếc quần bộ đội đã bạc màu vẫn mặc thường ngày. Mắt chị sáng long lanh, ngời ngời hạnh phúc. Anh hát tặng cho ngày vui của hai người khúc hát “Đất nước trọn niềm vui”… Ôi! Đã xa rồi, xa mãi những hạnh phúc ngọt ngào, tinh khôi…
Sống bên anh, chị như không còn là mình nữa. Lúc nào cũng chạy theo nhịp sống của anh: Hối hả, vội vàng, cuồng nhiệt, tính toán, va chạm… Nhưng rồi dần dần chị đã hồi lắng, lấy lại thăng bằng cho mình. Chị hiểu anh nhiều hơn qua những bước thăng trầm, những khúc quanh của cuộc sống cùng với những trải nghiệm riêng của mình. Anh là người đa tài, làm việc gì cũng rất nhiệt huyết, nhưng lại rất nóng tính. Bố chồng chị, Người Cha mà chị hằng tôn kính đã khuyên chị “Một điều nhịn là chín điều lành!...” và chị đã nhẫn. Dù anh nóng nảy thế nào chị cũng nhẫn, đương nhiên cũng có lúc chị nổi điên. Những lúc đó đúng là chị điên thật. Lạ thế, lúc này anh lại hết nóng, chị muốn điên cũng chẳng điên được nữa... Chị quý anh cái tính thẳng thắn, có gì cứ xổ bung ra, xong là hết. Nhiều khi chị làm mặt giận anh cả tuần, anh cũng chẳng biết. “Người như vậy giận làm gì!...”. Chị trọng cái tài của anh. Anh quả là người tinh nhanh, tháo vát, thông minh, biến báo và hơn thế nữa, cái tài đó đã giúp ích cho đời và cho gia đình. Chị yêu, rất yêu cái tính đa cảm của anh, yêu tâm hồn văn chương, thơ phú của anh. Chị ghét, rất ghét cái bản năng quá tham vọng của anh. Với cái tài cái đức vốn có của anh, anh có thể đạt được mọi thứ và tỏa sáng một cách an nhiên tự tại. Vậy mà anh vẫn cả đời long đong vất vả, và thực sự anh đã để mất không ít những điều rất quý giá. Có thể anh chưa thể tự mình hiểu được, vì vẫn còn đang say lắm, chưa có lúc nào tĩnh tâm để suy ngẫm và nhìn lại…
Trước mắt anh chị giờ đây là đoạn đường tuy ngắn nhưng rất quan trọng, đó là điểm xuất phát của hai đứa con trai, vật báu của cuộc đời anh chị. Chúng đã lớn, đã học xong đại học, đang bước những bước đầu tiên vào cuộc đời sự nghiệp của riêng mình. Nhưng cũng chính lúc này, những bất đồng trong suy nghĩ về cuộc sống, lối sống của anh và các con thường hay chợt đến, điều đó là quy luật. Chị luôn phải là người dung hòa để mọi việc đừng quá căng thẳng, đừng dẫn đến xung đột trong gia đình. Chị không muốn lặp lại những gì đã xảy ra cách đây 30 năm, chỉ vì tư tưởng cấp tiến của anh đã làm tổn thương đến Gia đình và Bố Mẹ… Anh thường nói: “Hợp được tính nhau, đó là điều hạn phúc nhất”, nhưng đã hơn 36 năm rồi mà hình như anh chị vẫn không hợp được tính nhau. Tuy vậy cái mộng mơ lãng đãng trong một góc nhỏ tâm hồn của họ thì lại có nhiều nét đồng cảm lạ. Có lẽ vì vậy mà họ đã cùng nhau đi một đoạn đường khá dài, đầy trắc trở và họ đang dần đến đích. Cầu mong cho một chút lãng đãng của họ sẽ vẫn là điểm tựa để họ cùng nhau đi đến trọn đời.
23/12/2010 – Tròn 32 năm Ngày cưới
Sống bên anh, chị như không còn là mình nữa. Lúc nào cũng chạy theo nhịp sống của anh: Hối hả, vội vàng, cuồng nhiệt, tính toán, va chạm… Nhưng rồi dần dần chị đã hồi lắng, lấy lại thăng bằng cho mình. Chị hiểu anh nhiều hơn qua những bước thăng trầm, những khúc quanh của cuộc sống cùng với những trải nghiệm riêng của mình. Anh là người đa tài, làm việc gì cũng rất nhiệt huyết, nhưng lại rất nóng tính. Bố chồng chị, Người Cha mà chị hằng tôn kính đã khuyên chị “Một điều nhịn là chín điều lành!...” và chị đã nhẫn. Dù anh nóng nảy thế nào chị cũng nhẫn, đương nhiên cũng có lúc chị nổi điên. Những lúc đó đúng là chị điên thật. Lạ thế, lúc này anh lại hết nóng, chị muốn điên cũng chẳng điên được nữa... Chị quý anh cái tính thẳng thắn, có gì cứ xổ bung ra, xong là hết. Nhiều khi chị làm mặt giận anh cả tuần, anh cũng chẳng biết. “Người như vậy giận làm gì!...”. Chị trọng cái tài của anh. Anh quả là người tinh nhanh, tháo vát, thông minh, biến báo và hơn thế nữa, cái tài đó đã giúp ích cho đời và cho gia đình. Chị yêu, rất yêu cái tính đa cảm của anh, yêu tâm hồn văn chương, thơ phú của anh. Chị ghét, rất ghét cái bản năng quá tham vọng của anh. Với cái tài cái đức vốn có của anh, anh có thể đạt được mọi thứ và tỏa sáng một cách an nhiên tự tại. Vậy mà anh vẫn cả đời long đong vất vả, và thực sự anh đã để mất không ít những điều rất quý giá. Có thể anh chưa thể tự mình hiểu được, vì vẫn còn đang say lắm, chưa có lúc nào tĩnh tâm để suy ngẫm và nhìn lại…
Trước mắt anh chị giờ đây là đoạn đường tuy ngắn nhưng rất quan trọng, đó là điểm xuất phát của hai đứa con trai, vật báu của cuộc đời anh chị. Chúng đã lớn, đã học xong đại học, đang bước những bước đầu tiên vào cuộc đời sự nghiệp của riêng mình. Nhưng cũng chính lúc này, những bất đồng trong suy nghĩ về cuộc sống, lối sống của anh và các con thường hay chợt đến, điều đó là quy luật. Chị luôn phải là người dung hòa để mọi việc đừng quá căng thẳng, đừng dẫn đến xung đột trong gia đình. Chị không muốn lặp lại những gì đã xảy ra cách đây 30 năm, chỉ vì tư tưởng cấp tiến của anh đã làm tổn thương đến Gia đình và Bố Mẹ… Anh thường nói: “Hợp được tính nhau, đó là điều hạn phúc nhất”, nhưng đã hơn 36 năm rồi mà hình như anh chị vẫn không hợp được tính nhau. Tuy vậy cái mộng mơ lãng đãng trong một góc nhỏ tâm hồn của họ thì lại có nhiều nét đồng cảm lạ. Có lẽ vì vậy mà họ đã cùng nhau đi một đoạn đường khá dài, đầy trắc trở và họ đang dần đến đích. Cầu mong cho một chút lãng đãng của họ sẽ vẫn là điểm tựa để họ cùng nhau đi đến trọn đời.
23/12/2010 – Tròn 32 năm Ngày cưới